Đọc lại 12 điều y đức của Việt Nam
Vì mối liên hệ giữa người thầy thuốc và bệnh nhân, nguyên tắc
đạo đức có một giá trị đặc biệt quan trọng trong việc hành nghề
chữa bệnh. Ở đại
học, chỉ có sinh viên nghành y phải đọc lời tuyên thệ Hippocrate
trước khi tốt nghiệp.
Lời thề Hippocrate có thể thay đổi đôi chút tùy theo văn
hóa điạ phương và thời gian, nhưng bản chất và nguyên lí thì vẫn
không thay đổi: không làm hại bệnh nhân.
Lời thề Hippocrate cũng còn được lấy làm chuẩn mực đạo
đức cho ngành y nói chung (hay còn gọi là “y đức”).
Hippocarte |
Y đức không phải là luật pháp, mà là những qui ước và nguyên tắc
được các thành viên trong ngành chấp nhận như là những kim chỉ
nam cho việc hành nghề. Các qui ước này cho phép, nghiêm
cấm, hay đề ra thủ tục về các hành xử cho các tình huống khác
nhau. Y đức, do đó, là một
luật luân lí về hành
vi của người thầy thuốc liên quan đến những gì được xem là tốt
và đúng, so với những gì được xem là xấu và sai.
Y đức Việt
Nam
Để xác định được một hành động hay quyết định là tốt hay xấu,
người quyết định phải so sánh những lựa chọn của họ với những
chuẩn mực đạo đức và giá trị mà xã hội chấp nhận.
Mỗi xã hội đều có cái “bóng” văn hóa, do đó y đức cũng
thay đổi tùy theo văn hóa và điạ phương.
Chẳng hạn như người theo đạo Hồi có những chuẩn mực y đức
khác đôi chút so với người theo đạo Kitô.
Năm 1996, Bộ Y tế ban hành 12 điều y đức (hay “12 tiêu chuẩn đạo
đức của người làm công tác y tế”).
Kể từ đó đến nay, 12 điều y đức được lồng kính và trịnh
trọng treo ở các bệnh viện, trung tâm y tế, nhưng có lẽ ít người
thuộc, và càng ít hơn số người thực hiện 12 điều y đức đó.
Đã đến lúc chúng ta thử đọc lại những qui ước nước ta xem
có gì khác với y đức quốc tế và có cần bổ sung hay sửa đồi?
Nói chung, 12 điều y đức nước ta cũng phù hợp với qui ước y đức
của Tổ chức Y khoa Thế giới (World Medical Association), và cũng
lấy bối cảnh văn hóa Việt Nam làm nền tảng.
Tuy nhiên, cũng như phần lớn những chuẩn mực khác ở nước
ta, 12 điều y đức của Việt Nam mang tính ôm đồm, bao quát, hiểu
theo nghĩa cái gì người ta có thì chúng ta cũng có.
Điều này dẫn đến một hệ quả là 12 tiêu chuẩn y đức trở
nên rườm rà, thiếu tính logic và khúc chiết.
Phần lớn các nguyên tắc y đức trên thế giới tập trung vào
những khía cạnh như
chuyên môn, bệnh nhân,
luật pháp, và
cộng đồng.
Nhưng đọc qua 12 điều y đức của Việt
Nam, tôi không thấy một cấu
trúc logic như trên; thay vào đó là những câu văn dài nhưng
thiếu tính liên tục.
Thật vậy, đọc kĩ 12 điều y đức của Việt Nam, tôi có cảm tưởng đó
là một văn bản tập hợp nhiều ý kiến và quan điểm khác nhau của
những người tham gia soạn thảo, và kết quả là một sự nhân nhượng
và thỏa thuận để đi đến 12 qui ước nhằm làm hài lòng mọi người!
Điều này dẫn đến một số trùng lập, thừa, hay thậm chí mâu
thuẫn.
Thừa và không cần thiết
Mở đầu bản y đức, Điều 1 viết “Chǎm
sóc sức khoẻ cho mọi người là nghề cao quý. Khi đã tự nguyện
đứng trong hàng ngũ y tế phải nghiêm túc thực hiện lời dạy của
Bác Hồ.” Thật ra, câu văn này không thể xem là qui ước, điều
lệ, hay nguyên tắc y đức, mà chỉ là phát biểu mang tính khẩu
hiệu. Ngành nghề
phục vụ nào cũng cao quí, chứ chẳng riêng gì ngành y tế.
Quét đường hay hớt tóc cũng là những nghề cao quí.
Điều 1 còn nói đến “lời dạy của Bác Hồ” nhưng không một chỗ nào
trong 12 điều y đức nói đến những lời dạy đó là gì!
Theo tôi, đoạn này nên bỏ vì thừa và không cần thiết.
Cần nhắc lại rằng trước đây (năm 1990), Bộ Giáo dục và
Đào tạo ban hành chuẩn cho trẻ 5-6 tuổi, trong đó có chuẩn “Biết
thương yêu, kính trọng ông bà, cha mẹ, yêu kính Bác Hồ, những
người lao động …”, nhưng nay chuẩn này cũng đã được loại bỏ vì
thiếu thực tế.
Điều 1 còn yêu cầu người thầy thuốc chẳng những không ngừng học
tập mà còn “tích cực
nghiên cứu khoa học để nâng cao trình độ chuyên môn”.
Đây là một yêu cầu thiếu thực tế (và khó thực hiện), bởi
vì không phải bác sĩ hay y sĩ nào cũng có điều kiện nghiên cứu
khoa học. Ngay cả
việc học tập cũng khó khăn.
Không một trường y hay bệnh viện nào ở nước ta có đủ sách
vở và tập san y
khoa để sinh viên và thầy cô tham khảo, thì làm sao đòi hỏi
người thầy thuốc học tập liên tục được.
Thật ra, có nhiều [nếu không muốn nói là phần lớn] y bác
sĩ không có kĩ năng đọc và hiểu một bài báo khoa học, không phải
vì vấn đề trình độ mà vì chưa được huấn luyện một cách có bài
bản trong thời gian theo học trường y.
Ở nước ngoài mà tôi biết (như Mĩ và Úc), không có qui ước
này trong các nguyên tắc y đức.
Do đó, tôi đề nghị bỏ điều này và thay vào một điều khác
thực tế hơn, chẳng hạn như “Người thầy thuốc phải liên tục học
hỏi và trao dồi chuyên môn, và duy trì các chuẩn mực của chuyên
ngành ở mức cao nhất”.
Trùng lập, luộm thuộm và
mâu thuẫn
Điều 3 khuyên người thầy thuốc nên hành xử “lịch sự”, nhưng Điều
4 lại một lần nữa yêu cầu “thái độ niềm nở, tận tình, trang phục
phải chỉnh tề”.
Thật ra, hai điều này rất luộm thuộm, dài dòng, và chẳng có điểm
gì mang tính khúc chiết.
Chẳng hạn như Điều 3, phần đầu đề cập đến “Tôn
trọng quyền được khám bệnh, chữa bệnh của nhân dân”, thì
ngay câu sau đề cập đến “Tôn
trọng những bí mật riêng tư của người bệnh; khi thǎm khám, chǎm
sóc cần bảo đảm kín đáo và lịch sự.”
Hai điều này hoàn toàn khác nhau, không thể nhập chung
thành một điều được.
Ngoài ra, tôn trọng quyền riêng tư của bệnh nhân là một chuyện,
nhưng nếu bệnh nhân phạm tội hình sự và pháp luật có quyền yêu
cầu bác sĩ cung cấp thông tin liên quan, thì có thể người thầy
thuốc phải tuân thủ theo luật pháp địa phương.
Qui ước y đức của Mĩ viết một cách gọn gàng mà đầy đủ: “Người
thầy thuốc phải tôn trọng quyền của bệnh nhân, đồng nghiệp, và
các nhân viên y tế khác, và phải bảo vệ sự riêng tư của bệnh
nhân trong phạm vi luật pháp cho phép”.
Điều đáng ngạc nhiên là sau khi đề cập đến “Quan
tâm đến những người bệnh trong diện chính sách ưu đãi xã hội”
(Điều 3), tức có phân biệt đối xử thành phần bệnh nhân,
nhưng ngay sau đó lại yêu cầu “Không
được phân biệt đối xử với người bệnh” (Điều 4)!
Như thế là mâu thuẫn.
Mọi thành phần trong xã hội, kể cả người mất quyền công
dân, đều có quyền bình đẳng trước việc được chữa trị và tiếp cận
dịch vụ y tế. Qui ước về
“diện chính sách ưu đãi xã hội” chẳng những khó hiểu (và dễ bị
lạm dụng) mà còn mang dáng dấp của thời bao cấp.
Theo tôi, cần phải bỏ đoạn phân biệt đối xử này khỏi qui
ước y đức Việt Nam.
Những điều không giống
ai
Tham khảo qui ước y đức của Hiệp hội Y khoa Thế giới và Mĩ, và
so sánh với 12 điều y đức của Việt
Nam
tôi thấy một số điều … không giống ai.
Chẳng hạn như
Điều 5 viết “Khi
cấp cứu phải khẩn trương chẩn đoán, xử trí kịp thời không được
đùn đẩy người bệnh” chẳng những quá tủn mủn mà còn không cần
thiết. Tôi không thấy trên thế giới có điều lệ y đức này.
Qui ước của Mĩ viết như sau: “Người thầy thuốc (ngoại trừ
các trường hợp cấp cứu) trong điều kiện thích hợp, có quyền chọn
lựa ai để phục vụ, ai cần liên hệ, và có quyền chọn môi trường
để cung cấp dịch vụ y khoa.”
Tính tủn mủn còn thấy trong Điều 7 (“Không
được rời bỏ vị trí trong khi làm nhiệm vụ, theo dõi và xử trí
kịp thời các diễn biến của người bệnh”), Điều 8 (“Khi
người bệnh ra viện phải dặn dò chu đáo, hướng dẫn họ tiếp tục
điều trị, tự chǎm sóc và giữ gìn sức khỏe”) và Điều 9 (“Khi
người bệnh tử vong, phải thông cảm sâu sắc, chia buồn và hướng
dẫn, giúp đỡ gia đình họ làm các thủ tục cần thiết”) thật ra
không phải là qui ước đạo đức, mà thực chất là những thủ tục
hành chính và có chút giọng … lên lớp.
Theo tôi, những điều này cần phải bỏ khỏi qui ước y đức.
Điều 10 yêu cầu người thầy thuốc phải “Thật
thà, đoàn kết tôn trọng đồng nghiệp, kính trọng các bậc thầy,
sẵn sàng truyền thụ kiến thức, học hỏi kinh nghiệm, giúp đỡ lẫn
nhau” mang màu sắc thời bao cấp.
Truyền thống “tôn sư trọng đạo” đáng được duy trì, nhưng
không ai có thể kính trọng thầy cô làm sai hay thầy cô bất tài
hay thiếu y đức. Do
đó, khái niệm “đoàn kết” ở đây có thể bị lạm dụng để bao che cho
những đồng nghiệp và bậc thầy thiếu tư cách và vô y đức.
Thật ra, về mối quan hệ với đồng nghiệp, các qui ước y
đức quốc tế cho phép người thầy thuốc báo cáo cho nhà chức trách
biết những thầy thuốc thiếu tư cách, hay bất tài, hay liên đới
đến những vụ lừa đảo.
Theo tôi, điều này cần phải sửa và viết lại theo các
chuẩn mực quốc tế.
Về
Điều 11 (“Khi
bản thân có thiếu sót, phải tự giác nhận trách nhiệm về mình
không đổ lỗi cho đồng nghiệp, cho tuyến trước”) có lẽ chỉ có
Việt Nam
ta có, vì không thấy điều này trong bất cứ qui ước y đức nào.
Tuy nhiên, có qui ước đề cập đến trường hợp bản thân
người thầy thuốc nếu mắc bệnh thì cần phải tìm đồng nghiệp chữa
trị.
Và những vấn đề thực tế
Điều 2 viết “Tôn
trọng pháp luật và thực hiện nghiêm túc các quy chế chuyên môn.
Không được sử dụng người bệnh làm thực nghiệm cho những phương
pháp chẩn đoán, điều trị, nghiên cứu khoa học khi chưa được phép
của Bộ Y tế và sự chấp nhận của người bệnh.”
Điều hai đề cập đến 2
vấn đề không liên quan mật thiết với nhau: tuân thủ pháp luật và
thí nghiệm không theo nguyên tắc khoa học.
Ở nước ngoài, người ta cũng có qui ước như “người thầy
thuốc phải tôn trọng luật pháp địa phương” với hàm ý nói nếu các
cơ quan công quyền theo luật địa phương yêu cầu người thầy thuốc
cung cấp thông tin về bệnh nhân (để điều tra tội phạm) thì người
thầy thuốc phải tuân theo.
Tưởng cần nhắc lại về những tranh cãi chung quanh việc
một số bác sĩ quân đội Mĩ tham gia vào những cuộc tra tấn tù
nhân ở trại giam
Guatemala, vì có người cho rằng
dù bác sĩ làm theo lệnh của quân đội nhưng như thế là phạm y
đức. Theo tôi, Điều 2
thừa, không cần thiết đặt trong phạm trù y tế địa phương.
Nghiên cứu và thử nghiệm lâm sàng là những lĩnh vực hoạt
động quan trọng trong y khoa, vì y học tiến bộ nhờ vào nghiên
cứu. Nghiên cứu cần
đến sự tình nguyện của bệnh nhân.
Không có bệnh nhân tình nguyện là không có nghiên cứu y
học. Do đó, tất cả
các nghiên cứu y khoa phải được tiến hành theo các tiêu chuẩn y
đức của Tổ chức Y tế Thế giới và Tuyên bố Helsinki, mà theo đó, lợi ích của bệnh nhân
phải được tuyết đối bảo đảm.
Quan trọng nhất là bệnh nhân phải đồng thuận thì người
thầy thuốc mới được phép thử nghiệm.
Nhưng rất tiếc, trong thời gian gần đây, nhiều nghiên cứu
lâm sàng ở các nước đang phát triển, kể cả ở nước ta, được tiến
hành không tuân theo các chuẩn mực đạo đức quốc tế này.
Có nhiều trường hợp bệnh nhân không hề biết mình bị đưa
vào các chương trình thử nghiệm mà kết quả đôi khi chỉ để phục
vụ cho mục tiêu thương mại chứ không để nâng cao sức khỏe cho
người dân.
Điều 12 viết
“Hăng
hái tham gia công tác tuyên truyền giáo dục sức khỏe, phòng
chống dịch bệnh, cứu chữa người bị nạn, ốm đau tại cộng đồng;
gương mẫu thực hiện nếp sống vệ sinh, giữ gìn môi trường trong
sạch.” Điều này
quá chi tiết vào lĩnh vực hẹp, không khái quát hóa chung cho tất
cả thầy thuốc được; hơn nữa nó cũng là vấn đề toàn xã hội chứ
chẳng riêng gì ngành y tế.
Về quan hệ với quần chúng, qui ước y đức của Tổ chức Y
khoa Thế giới viết: có trách nhiệm giáo dục công chúng về những
khám phá mới trong y học, nhưng cần phải cẩn thận trong việc áp
dụng các phương pháp còn trong vòng thử nghiệm.
Điều 6 viết
“Kê
đơn phải phù hợp với chẩn đoán và bảo đảm sử dụng thuốc hợp lý
an toàn; không vì lợi ích cá nhân mà giao cho người bệnh thuốc kém phẩm chất, thuốc không
đúng với yêu cầu và mức độ bệnh.”
Theo tôi, điều này chưa đầy đủ.
Người thầy thuốc cần phải tuyệt đối trung thành với bệnh
nhân. Bất cứ khi nào phương pháp điều trị hay xét nghiệm ngoài
khả năng của mình, người thầy thuốc phải giới thiệu đến một
chuyên gia khác.
Điều 4 yêu
cầu “Khi tiếp xúc với
người bệnh và gia đình họ, luôn có thái độ niềm nở, tận tình;
trang phục phải chỉnh tề, sạch sẽ để tạo niềm tin cho người
bệnh. Phải giải thích tình hình bệnh tật cho người bệnh và gia
đình họ hiểu để cùng hợp tác điều trị” là hoàn hợp lí và rất
cần thiết trong tình hình y đức hiện nay ở nước ta.
Tuy nhiên, những bác sĩ phải khám 100 bệnh nhân một ngày
chắc không dấu được cười mỉm khi đọc Điều này.
Nếu một ngày làm 5 giờ khám (300 phút) và 100 bệnh nhân
cũng có nghĩa là mỗi bệnh nhân chỉ có thể khám trong vòng 3
phút, thì lấy đâu thì giờ để giải thích cho bệnh nhân ?!
Do đó, không ngạc nhiên chút nào trước kết quả của một
cuộc điều tra bỏ túi cho thấy 70% bác sĩ chỉ “nói qua loa”, thậm
chí có đến 16% “chẳng nói gì”.
Cố nhiên, viết ra những điều này không có ý bênh thầy
thuốc, nhưng để chỉ ra rằng qui ước y đức của Bộ Y tế không mang
tính thực tế.
Còn “lịch sự và thái độ tận tình”?
Một cuộc điều tra nhanh cho báo Vnexpress thực hiện cho
thấy gần 80% người trả lời cho biết hay bị nhân viên y tế quát
mắng. Chỉ đọc qua
những tựa đề về lối hành xử vô văn hóa của một số thầy thuốc và
nhân viên y tế như “Ăn
mắng” khi vào bệnh viện,
Bác sĩ mắng bệnh nhân như
mắng con, Tôi rất sợ đi bệnh viện, v.v… mà thấy “đắng
nghét”. Có người thậm chí còn đặt câu hỏi:
Nhà ghét hay nhà thương
?!
Có người biện minh rằng vì đồng lương quá thấp và áp lực công
việc nên một số thầy thuốc có thái độ bất xứng và vô văn hóa với
bệnh nhân. Nhưng tôi e
rằng biện minh này không thuyết phục, nếu không muốn nói là ngụy
biện, vì thu nhập chẳng có liên quan gì đến đạo đức.
Không có cơ sở nào để nói vì nghèo hay vì thu nhập thua
kém người khác, nên phải hành xử vô giáo dục và thất đức.
Chợt
nhớ đến ngày xưa, một danh y người Việt, Lê Hữu Trác (tức Hải
Thượng Lãng Ông), từng liệt kê ra một danh sách các vấn đề y đức
mà ông cho là “tội”, trong đó có các tội như tội như hóng hách,
lười biếng, chẩn đoán qua loa và tội dốt. Theo ông, y sĩ
mà thiếu đạo đức thì chẳng khác gì “bọn cướp”.
Lê Hữu Trác
Khoảng 2 năm trước, một cuốn sách về y đức xuất bản ở
Trung Quốc làm rúng động lương tâm dư luận một thời gian.
Trong sách “Nỗi
đau của Trung Quốc”,
tác giả là một thượng nghị sĩ điều tra và mổ xẻ những vi phạm y
đức tràn lan trong giới y bác sĩ Trung Quốc dưới hình thức lừa
đảo, bòn rút tiền bệnh nhân,
liên minh ma quỉ để khai thác bệnh nhân, điều trị “quá độ” (tức
điều trị không cần thiết), hãm hại bệnh nhân v.v… Nhưng trớ trêu
thay, bệnh nhân chẳng biết gì, chỉ nằm nhà chờ chết và tự trách
mình nghèo! Ở nước ta
cũng không thiếu những trường hợp này, nhưng có lẽ chúng ta chưa
đủ can đảm để vạch ra những mảng tối đang hoành hành xã hội hiện
nay.
Nói cho cùng, những điều lệ y đức chỉ bề mặt, bề ngoài,
áp dụng cho mọi người trong ngành y, nhưng đạo đức con người mới
là biện pháp bề trong ở mỗi cá nhân.
Bề ngoài, một người thầy thuốc có thể phạm y giới và bị
kỉ luật, nhưng bề trong là chuẩn mực y đức làm kim chỉ nam để cá
nhân người thầy thuốc ý thức được rằng hành động của mình là có
hại cho bệnh nhân. Qui ước đạo đức nước ta đã trải qua 13
năm, và trong thời kì kinh tế hiện nay cùng với sự hội nhập của
đất nước, đã đến lúc các qui ước y đức Việt Nam cần được soạn
lại sao cho phù hợp với giá trị văn hóa Việt Nam và chuẩn mực y
đức thế giới.
12 điều y đức
(Tiêu chuẩn đạo đức của người làm công tác y tế)
(Ban hành kèm theo quyết định số: 20881BYT-QĐ ngày 06
tháng 11nǎm 1996 của Bộ trưởng Bộ Y tế)
1. Chǎm sóc sức khoẻ cho mọi người là nghề cao
quý. Khi đã tự nguyện đứng trong hàng ngũ y tế phải
nghiêm túc thực hiện lời dạy của Bác Hồ. Phải có
lương tâm và trách nhiệm cao, hết lòng yêu nghề, luôn
rèn luyện nâng cao phẩm chất đạo đức của thầy thuốc.
Không ngừng học tập và tích cực nghiên cứu khoa học để
nâng cao trình độ chuyên môn. Sẵn sàng vượt qua mọi khó
khǎn gian khổ vì sự nghiệp chǎm sóc và bảo vệ sức khỏe
nhân dân.
2. Tôn trọng pháp luật và thực hiện nghiêm túc
các quy chế chuyên môn. Không được sử dụng người bệnh
làm thực nghiệm cho những phương pháp chẩn đoán, điều
trị, nghiên cứu khoa học khi chưa được phép của Bộ Y tế
và sự chấp nhận của người bệnh.
3. Tôn trọng quyền được khám bệnh, chữa bệnh
của nhân dân. Tôn trọng những bí mật riêng tư của người
bệnh; khi thǎm khám, chǎm sóc cần bảo đảm kín đáo và
lịch sự. Quan tâm đến những người bệnh trong diện chính
sách ưu đãi xã hội. Không được phân biệt đối xử với
người bệnh. Không được có thái độ ban ơn, lạm dụng nghề
nghiệp và gây phiền hà cho người bệnh. Phải trung thực
khi thanh toán các chi phí khám bệnh, chữa bệnh.
4. Khi tiếp xúc với người bệnh và gia đình họ,
luôn có thái độ niềm nở, tận tình; trang phục phải chỉnh
tề, sạch sẽ để tạo niềm tin cho người bệnh. Phải giải
thích tình hình bệnh tật cho người bệnh và gia đình họ
hiểu để cùng hợp tác điều trị; phổ biến cho họ về chế
độ, chính sách, quyền lợi và nghĩa vụ của người bệnh;
động viên an ủi, khuyến khích người bệnh điều trị, tập
luyện để chóng hồi phục. Trong trường hợp bệnh nặng hoặc
tiên lượng xấu cũng phải hết lòng cứu chữa và chǎm sóc
đến cùng, đồng thời thông báo cho gia đình người bệnh
biết.
5. Khi cấp cứu phải khẩn trương chẩn đoán, xử
trí kịp thời không được đùn đẩy người bệnh.
6. Kê đơn phải phù hợp với chẩn đoán và bảo đảm
sử dụng thuốc hợp lý an toàn; không vì lợi ích cá nhân
mà giao cho
người bệnh thuốc kém phẩm chất, thuốc không đúng với yêu
cầu và mức độ bệnh.
7. Không được rời bỏ vị trí trong khi làm nhiệm
vụ, theo dõi và xử trí kịp thời các diễn biến của người
bệnh.
8. Khi người bệnh ra viện phải dặn dò chu đáo,
hướng dẫn họ tiếp tục điều trị, tự chǎm sóc và giữ gìn
sức khỏe.
9. Khi người bệnh tử vong, phải thông cảm sâu
sắc, chia buồn và hướng dẫn, giúp đỡ gia đình họ làm các
thủ tục cần thiết.
10. Thật thà, đoàn kết tôn trọng đồng nghiệp,
kính trọng các bậc thầy, sẵn sàng truyền thụ kiến thức,
học hỏi kinh nghiệm, giúp đỡ lẫn nhau.
11. Khi bản thân có thiếu sót, phải tự giác
nhận trách nhiệm về mình không đổ lỗi cho đồng nghiệp,
cho tuyến trước.
12. Hăng hái tham
gia công tác tuyên truyền giáo dục sức khỏe, phòng chống
dịch bệnh, cứu chữa người bị nạn, ốm đau tại cộng đồng;
gương mẫu thực hiện nếp sống vệ sinh, giữ gìn môi trường
trong sạch.
|
Lời thề Hippocrate
Nguyên tắc đạo đức y
khoa
(Hội Y học Mĩ)
17/6/ 2001
Nguồn:
AMA
|
Qui ước đạo đức nghành y của Hiệp hội Y khoa Thế giới (World Medical Association
Nhiệm vụ chung
của người thầy thuốc: người thầy thuốc phải:
1.
thực hành nghề nghiệp và duy trì
chuẩn mực chuyên môn ở mức độ cao nhất.
2.
tôn trọng quyền của bệnh nhân
chấp nhận hay bác bỏ đề nghị của thầy thuốc.
3.
không để cho phán xét cá nhân bị
chi phối bởi quyền lợi cá nhân hay phân biệt đối xử.
4.
hết lòng trong việc cung cấp
dịch vụ chuyên môn cho bệnh nhân.
5.
hành xử thành thật với bệnh nhân
và đồng nghiệp.
Báo cáo cho giới chức có trách nhiệm biết những
thầy thuốc thiếu y đức hoặc bất tài hoặc có hành vi lừa
đảo.
6.
không thuyên chuyển bệnh nhân
hoặc ra toa thuốc để hưởng lợi ích tài chính hay quà
cáp.
7.
tôn trọng quyền và sự lựa chọn
của bệnh nhân.
8.
có trách nhiệm giáo dục công
chúng về những khám phá mới trong y học, nhưng cần phải
cẩn thận trong việc áp dụng các phương pháp còn trong
vòng thử nghiệm.
9.
cố gắng sử dụng tài nguyên y tế
một cách sáng suốt nhằm đem lại lợi ích cho bệnh nhân và
cộng đồng.
10.
tìm người điều trị nếu mình mắc
bệnh.
11.
tôn trọng các chuẩn mực đạo đức
địa phương và quốc gia.
Nhiệm vụ chung
của người thầy thuốc đối với bệnh nhân: người thầy thuốc
phải:
12.
tôn trọng sinh mạng của con con
người.
13.
hành động vì lợi ích của bệnh
nhân.
14.
tuyệt đối trung thành với bệnh
nhân. Bất cứ khi nào phương pháp điều trị hay xét nghiệm
ngoài khả năng của mình, người thầy thuốc phải giới
thiệu đến một chuyên gia khác.
15.
tôn trọng quyền riêng tư của
bệnh nhân. Không tiết lộ bất cứ thông tin nào về bệnh
nhân cho bất cứ ai, nếu không có sự đồng thuận của bệnh
nhân.
16.
cung cấp dịch vụ chăm sóc trong
trường hợp khẩn cấp.
17.
không quan hệ tình dục với bệnh
nhân. Không lợi dụng mối quan hệ thầy thuốc – bệnh nhân.
Nguồn:
World
Medical Association. International code of medical
ethics. World Medical Association Bulletin
1949;1(3): 109, 111.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét